Saturday, July 18, 2015

Valentine này tôi viết cho những giấc mơ yêu

   
Tiếng chuông 12h sắp điểm. Một mùa Valentine lạnh nữa lại sắp đi qua và những kẻ cô đơn đã không nhỏ lệ. Vì hết yêu, vì đã quen với cô đơn hay vì đã có thứ cảm xúc nào đó chen vào khỏa lấp  khoảng trống đó. Và vì biết cảm xúc này là ảo, sự quên này là ngụy tạo , vậy nên  dẫu nói là đã quên mà tay vẫn cứ vô thức bật đi bật lại một giai điệu buồn tưởng chừng đã lãng quên.
Em.... đã biết bao ngày bên em
Là anh đã có bấy nhiêu ngày yêu em
Nhưng em vẫn ngây thơ  không biết tình anh
Thầm yêu em nên tim đau rã rời...
   Bản tình ca buồn, cuộc đời hát mãi cho tôi nghe. Cho mùa đông những gốc  bàng  rụng lá đỏ góc trời,nằm trơ trọi với gió sương, cho con đường tôi qua in hằn những khắc khoải, nứt rạn. Cuộc đời là một hành trình dài, biết bao thứ đã đổi thay, chỉ có điệu nhạc buồn đó là vẫn đeo bám tôi theo chừng ấy tháng ngày. Vẫn một lối đi bàn chân hai lần đạp lên, vẫn một trái tim bên lề, vẫn một nỗi đau tưởng chừng đã quen mà vẫn xót xa đến lạnh người. Chẳng trách người vô tâm vì tôi biết người cũng đau khổ, chỉ trách con tim này vẫn quá dại khờ, vẫn cố bấu víu vào một hi vọng quá ư mong manh, vẫn cứ sống trong một giấc mơ dẫu biết nó chẳng có thật. Vẫn cứ lún chân sâu hơn vào tình yêu dẫu cho biết rằng tôi chưa từng một lần được con tim em cất tiếng gọi.
Anh... đã thấy bao người yêu em
Tình anh đã nhức nhối thinh lặng bên em
Nhìn em yêu tuy ngay đây nhưng rất xa xôi
Vì tim em đã trót trao ai rồi
    Cái lặng lẽ của buổi đêm, nghèn nghẹn trong những lời ca da diết đang ăm mòn dần chiếc hòm tôi đã từng dành để nhốt chặt con tim. Nay thì tôi lại đang nghe thấy tiếng nó đập, mỗi lúc một hối hả, dồn dập. Có lẽ nào con tim ấy nay đã biết yêu trở lại ?!. Nhưng muộn màng rồi, đến sau và nhận lấy tất cả niềm đau cho riêng mình. Nhìn em lao đao gục ngã khi cố gắng vá víu sợi dây tình đầu đã đứt mà chẳng thể lại gần xin em một cơ hội. Tôi sợ, sợ cái cảm giác khi em gục đầu trên vai tôi mà vẫn gọi tên người cũ. Đau lắm.


     Và tôi chấp nhận làm một người bạn đi bên đời em. Sẵn sàng dành hàng giờ để nghe em tâm sự, để biết em yêu người đó tới mức nào. Chỉ an tâm ngủ khi em đã ngon giấc, khi một tin nhắn được gửi đi rất lâu mà không có hồi âm lại,tôi sợ bỗng dưng em tỉnh dậy giữa đêm và sẽ chẳng có ai để tâm sự. Rồi nở nụ cười chúc mừng khi nghe em báo tin người đó chịu giảng hòa. Dẫu cho khi đó là trăm nghìn mũi dao đang cứa xé trong tôi, tôi chấp nhận. Với tôi, nụ cười em mới là tất cả những gì tôi cần, còn tôi có lẽ chỉ là thêm một lần nữa phải đau, phải làm một chuyện gì đó điên rồ để quên lãng. Phải chạy tới một nơi thật vắng vẻ để được hét thật to cho tới khi lạc giọng và khản cổ. Rồi sau đó tôi sẽ quay lại, ngày mai em sẽ lại trông thấy tôi cười. Em sẽ không phải lo lắng hay xin lỗi tôi  vì bất cứ điều gì. Tôi yêu em, đơn giản vì khi con tim lên tiếng thì lí trí chỉ còn là một cỗ máy vô tri, cổ hủ và tuyệt nhiên không có chút quyền lực nào. Buồn đau cũng là do tôi chọn thôi.
Tình yêu sâu kín cho em đã bao ngày thầm lặng

Nhìn em không nói nên câu nói chi đây

Lòng xót xa đi bên đời em và thấy em chịu nhiều đắng cay,
mà tim anh đây vì yêu em nên đau rã rời.
Valentine này, tôi bỏ lại cả thế giới sau lưng để đi bên em như  hai người bạn. Vẫn bức tường rào ngăn cách, vẫn hai thế giới riêng biệt. Đôi mắt em vẫn phủ đẫm buồn dẫu cho tôi vẫn đang cố làm em mỉm cười. Vẫn có những bước chân lạc điệu. Vẫn có hai giấc mơ chẳng thể nhập làm một, em sầu đắm trong giấc mơ tình đầu, còn tôi tư lự trong giấc mơ yêu mà nhân vật chính chẳng hề hay biết. Và có lẽ tôi cũng không cần người biết.Từ lâu rồi, tình yêu tôi chẳng còn gắn liền với một hình hài cụ thể nào đó, nó chỉ còn là những cảm xúc mông lung vô định hình. Một lần ngã, một lần đau là đủ để khiến người ta rụt rè khi đưa ra quyết định. Em có lẽ cũng hiểu, cái im lặng đó có khi nào cũng là một câu trả lời mà tôi buộc phải hiểu !.


Đêm đang xuống dần, giật mình tỉnh dậy khi trên màn hình câu chuyện vẫn còn dang dở. Bỗng tôi thèm  đứng dậy  bước ra ngoài thềm ngóng một chút gió trời, lòng dường như nhẹ vơi đi và câu chữ cũng tự nhiên kéo về.Xét cho cùng, đau vì yêu cũng là một niềm hạnh phúc. Yêu ! đã có bao giờ là xấu. Chẳng có cái kết nào vẹn toàn cho những mối tình chung. Con người mà, ai cũng có quyền sống với những giấc mơ yêu của riêng mình.
Vì em đã trót yêu ai em quá vô tình không nhận ra
Tình yêu anh đã trao em bấy lâu nay
Một trái tim bên lề rất đau vì biết em chẳng hề biết đâu...
Tình yêu anh đã trao em rồi.........
Lâm Ánh
19-2-2013

No comments:

Post a Comment