viết nhanh thôi cho dòng kí ức chóng trôi qua tầm tay...
quá khứ mãi mãi chỉ có thể là quá khứ. Ngày sẽ tàn, tình rồi sẽ tan. Những nỗi nhớ, niềm đau rồi sẽ chỉ còn là một thói quen cố hữu xấu xí khó bỏ của những kẻ si tình. Câu chuyện xưa mai đây rồi sẽ chỉ như làn khói mỏng manh bên li cà phê nóng thoáng ẩn thoáng hiện cho ta ngồi ôn lại chuyện cũ. Ừ thì ngày xưa ta đã từng yêu, rất thật lòng nhưng dại khờ...
Ngày xưa có một gã say chếnh choáng liêu xiêu trên con đường tình. Con đường về dường như nằm nghiêng nghiêng, nhạt nhòa những màu đen đỏ mắt hắn. Hắn đang lên cơn, hắn đang khát, hắn hận kẻ đã giật mất chén rượu tình của hắn để hắn phải khổ đau như bây giờ. Rượu cồn dễ kiếm, rượu tình khó tìm. Hắn dường như mất hết đi niềm tin, cuộc đời với hắn giờ chỉ có bóng đêm. Đôi khi hắn tự hỏi có phải trong tình yêu ai được yêu nhiều hơn thì luôn tự cho mình quyền rũ bỏ, phản bội và làm tổn thương người kia?!.

Có thể ta cũng đã như hắn thôi, yêu nhiều và hận còn nhiều hơn, sẽ không thể tìm cho mình một lối thoát. Nhưng cám ơn thay ông trời đã gửi xuống cho ta một thiên thần. Thiên thần gieo vào lòng ta những nốt nhạc vui, sưởi ấm con tim ta bằng những lời quan tâm chân thành. Thiên thần đã dắt ta đi qua mùa valentine lạnh , cho ta hay nước mắt ta đã không còn rơi khi nghĩ tới cám cảnh kẻ đó đang say đắm trong những cuộc tình không điểm dừng kia . Con tim ta tựa hồ như được hồi sinh, hình như ta đã biết cười trở lại, không phải cái nhếch mép nửa vời xã giao nhạt thếch thường ngày. Ta nghe rõ những giai điệu vui rộn ngân lên trong sâu thẳm con tim mình. Nhưng thiên thần không thấy ta cười, hình như ta chỉ giỏi làm thiên thần buồn, có lẽ nào vậy chăng mà thiên thần đã cất cánh rời xa ta. Ta không giữ, ta không níu kéo vì ta biết thiên thần thuộc về thiên đường chứ nhất định không phải là cái sa mạc đầy sỏi đá cằn cỗi này. Ta là vậy, con đường dễ ta không đi, cứ chọn chông gai lao đầu vào. Nhưng ta nào có thể làm khác được, cuộc đời cũng như cái bánh hạnh phúc kia vốn dĩ đã không có phần của ta.

Tháng năm đi qua bên những tiếng thở dài, ngày một dài hơn, sâu hơn.. Cuộc đời thật là vô vị. Ngày ngày tháng tháng mải mê cặm cụi vào đống bài vở với cái ước mong tội nghiệp ngã rồi thì phải đứng dậy, đứng dậy thật nhanh, trèo lên những nấc thang thật cao để kẻ xô ngã ta phải hối hận. Rồi một ngày đợi xe vô tình thấy cơn mưa chiều kéo dài hơn thường lệ, mưa không còn xối xả, sau cơn mưa vẫn chỉ là một bầu trời ảm đạm u tối chứ không rực sáng, không có những tia nắng chói chang lấp ló phía xa chân trời. Chút gió lạnh mơn man đi xuyên qua lòng bàn tay, ta giật mình nhận ra tháng bảy qua đã đi qua tự bao giờ..

tháng bảy đi qua, dòng sông Đuống, sông Hồng qua cơn nước lớn đầu mùa đương độ yên bình. Những cánh bèo từ đâu đó thôi không còn kéo về dập dềnh cùng sóng nước. Nhớ ngày nào ta ngỡ ngàng khi nhìn thấy lòng sông nổi sóng, từng đám từng đám từ đâu kéo về giăng kín lòng sông, định thầm bụng gọi tên “lục bình” hoa mĩ như những thi sĩ vẫn thường gọi tên. Nhưng ở đây không có dòng sông thanh bình cho những cánh lục bình lững lờ trôi, ở đây chỉ có những lòng sông dữ dội đầy sóng ngầm. Những cánh bèo dạt tựa như chút mảnh tình còn xót lại của người cũ gửi xuôi theo dòng nước nay cũng chìm nỗi theo những cơn sóng, chẳng đủ cho ai chuếnh choáng lòng.
Tháng bảy đi qua hờ hững mang theo tuổi ta 22 đi về quá khứ. Tuổi 22 buồn một mình với cái sinh nhật không nến không quà quen thuộc như bản giao hưởng đã kéo dài chừng ấy năm. Chẳng muốn khóc cũng chẳng thấy cô đơn, chỉ thấy trống rỗng đến vô hồn. Chẳng còn thấy mình vô tư như năm nào tuổi trăng rằm, cũng chẳng thấy tràn đầy nghị lực như cái độ hai mươi. Tuổi 22 hình như bắt đầu khiến người ta biết lắng mình trong những dòng suy nghĩ. Không còn vồ vập lao vào những cuộc tình như một con thiêu thân, ta giờ đủ tỉnh táo để nhận ra rằng không phải bông hoa đẹp nào cũng cho ra quả ngọt. Và dường như tuổi 22 còn bắt đầu dạy cho người ta chữ ” biết chấp nhận”. Chấp nhận để tình yêu trôi qua, chấp nhận nhìn thấy người mình yêu rạng rỡ trong bộ váy cô dâu mà chú rể không phải mình. Và hơn hết biết chấp nhận sự thật để có thể uống cạn chén rượu tân hôn của người cũ, không khóc, không oán than.Thật lạ, như vậy có nghĩa là ta đã lớn lên rồi đó.

Có chăng thứ ta quan tâm giờ đây chỉ là tháng bảy đã đi qua và tháng tám lại đang nối đuôi về. Sắc thu đang dần hiện hữu trên những con đường Hà Nội. Phố xa hơn, trong hơn và đang dần lạnh hơn trước. Những cơn mưa ngâu đang phủ lên mỗi nẻo đường nơi đây mỗi nỗi ảm đạm u trầm. Ta sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa để đứng thẳng trên con đường này, không được để mùa thu mới xô ta ngã, và không được khóc. Nước mắt ta đã để lại ở mảnh đất bạt ngàn cây lá đó từ hai mùa trước, những giọt nước mắt cuối cùng ta nhỏ cho một cuộc tình dang dở.
Buồn đau… rồi cũng sẽ qua mau thôi..
Lâm Ánh
9-8-2012
No comments:
Post a Comment