
Khi hạt mưa ngưng lại giữa lòng đêm
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi
Bốn bề vắng lặng, cứ ngỡ rằng cơn bão đã đi qua
Tôi ngồi viết...
Lặng im ngồi viết, nhưng không phải làm thơ vì tôi đâu phải là thi sĩ
Vậy nên đừng mong có một thứ keo nào đó gắn những ngôn từ này lại
Những ngôn từ rời rạc, không dành cho tôi, cho em, hay cho một ai đó
Những người làm nhau đau..
Những lời này, giản đơn thôi là nhịp điệu
Là lời nói khấp khểnh của bản Rap tôi nghe,
Là tiếng lòng tôi gào thét trong những điệu Rock,
Là chút thảnh thơi tôi nhận lại trong bản Balad
Mà tôi đang nghe
Trong phút giây cơn gió ngừng thổi..
Nước mắt tràn ra và tôi chẳng buồn ngăn lại
Chẳng buồn gọt giũa và cố mài cho nó bóng bẩy
Mệt nhoài rồi.
Những nỗi đau thật nhất
Của ngày đã qua,
Của mối tình mong manh xa vời tôi chẳng chạm vào nổi
Của người con gái nào đó,
Hợp tuổi, hợp tính, nhưng chẳng hợp tình
Vẫn làm tôi lặng im khi bên cạnh.
Và những nỗi đau, chẳng của riêng tôi
Những nỗi đau gọi tên số phận
Của những kiếp người gói chặt thân xác mình trong chiếc chiếu cói
Nằm lặng im giữa lòng đường
Trong những tiếng xì xồ thi thoảng xen lẫn những tiếng cười nhạt vô tâm
Của đám đông
Của những kẻ tưởng chừng mình đã quá hiểu về cái chết
Của những tiếng còi xe inh ỏi
Của những kẻ tự coi một phút của mình quý giá hơn một cuộc đời
Và khi sau cùng mọi thứ đã đi qua
Vẫn còn đó nỗi đau của đôi găng tay đỏ máu
Lăn lóc bên vệ đường
Bên dưới là dòng sông
Sao Người chẳng để nước cuốn trôi đi tất cả?!.
Những nỗi đau số phận gọi tên cho cuộc đời này ngắn ngủi
Nhưng vẫn chẳng dám yêu ai đó thật nhanh
Thật vội vàng như bao người ta từng thấy
Vẫn cứ để em đi
Vẫn giả vờ vô tâm dường vậy
Đừng trách Người ơi vì ta là vậy
Vẫn muốn ngày nào đó gặp lại
Phút giây đó ta sẽ dành để nở cho em nghe một nụ cười
Chứ chẳng dành để tư lự với nỗi đau
Của bàn tay ấy
Không phải ta.
Và ta sẽ lại viết cho em
Cô gái hợp tuổi, hợp tính, nhưng không hợp tình
Và ta sẽ lại xa em
Nhưng không phải là một lần nữa mà sẽ là mãi mãi
Vì ta biết
Cơn bão sau lưng rồi sẽ cuốn đi tất cả
Tình yêu, kỉ niệm và những nỗi nhớ
Và sẽ chỉ còn lại ta trong những xúc cảm vô định
Chẳng phải dành cho ta, cho em hay một ai đó
Những người làm nhau đau
Cảm xúc này là của đêm
Của một phút giây
Mà ngày mai
Sẽ khác!.
p/s:
11/08/2013
Lâm Ánh
No comments:
Post a Comment