Saturday, July 4, 2015

mưa

lạc mình trong những ngày hạ gắt gỏng có những ngày mưa và khoảnh khắc để những ý niệm về cuộc đời ngoài kia nhẹ trôi theo dòng nước. Để ai kia tìm được cái lặng im trong những tiếng ì ùng của sấm, chút bình an trong những thoáng khẽ giật mình khi tia sét rạch lên nền trời những vệt dài loang lổ. Một giai điệu thân quen bỗng nhiên hóa xa lạ , như những thứ cảm xúc rối ren vô tình tìm được sợi dây quyện chặt vào mưa để rung lên những cung bậc mới, tròn vẹn và thêm phần sâu sắc hơn. Đôi mắt ngày xưa cũng thôi không còn thả cái vô hồn vào màn mưa để mường tựa về những tháng ngày xa xăm nay đã trôi về miền cổ tích. Vậy nên những dòng chữ nguệch ngoạc này đơn giản chỉ còn là để tặng mưa, tặng cho những cơn lạnh hoang lạc trong một ngày hè tầm tã với dòng nước lạnh. Tặng cho những gì tự nhiên nhất chảy ra từ con tim sau chuỗi ngày tự mình giam chặt khối cảm xúc trong những bước tường ngột ngạt cao vời vợi.

  Tháng bảy. Đợi mưa ngâu để nhận lại trong lòng những cơn  giông tố, đợi cái tiếng ì ầm của con sấm  ban chiều để rồi mang về bên mình những tiếng sét nổ đinh tai nhức óc. Cứ ngỡ như số phận tréo ngéo trêu ngươi kẻ dại khờ, cứ bắt con người ta phải đi đến tận cùng cảm xúc chứ nhất quyết không dành mảnh nhỏ nhoi nào cho những kẻ thích lửng lơ vô định, Nhưng ơn trời, mưa rồi cũng tạnh và những tiếng sét cũng thưa dần. Những thứ còn lại như để dành tăng riêng cho hắn, bầu trời đêm cao trong vắt với những tiếng ì ùng như vọng về từ một miền ký ức xa thẳm. Những hạt mưa còn sót lại sau trận bão nhè nhẹ rơi như biến không gian kia trở nên nhuốm màu cổ tích, và  khoảng trời chốc chốc lại rực sáng như đem chút lành lạnh trườn trên da thịt.Và một lần nữa, hắn xắn ống quần lội ngược dòng thời gian...


anh không muốn sống bằng những đôi chân gắn chặt vào đất, một chút siêu thực đâu
rì rào tiếng gió của đêm
khe khẽ hạt mưa ru

No comments:

Post a Comment