
Sân trường đêm...những gốc bàng lặng lẽ nép mình trong màn sương lam lạnh lẽo. Những dãy hành lang dài vắng lặng, những khung cửa sổ khép kín. Ngôi trường thân yêu của tôi đang chìm sâu trong giấc ngủ sau một ngày dài mệt nhoài với lũ học trò năm cuối. Không muốn vô âm đánh thức nó dậy, tôi lặng im trong đêm cuối cùng ở lại với trường.
Đêm thật dài… Những trăn trở làm tôi mãi vẫn không sao ngủ được. Đã tự dặn mình phải ngủ một giấc thật say để ngày mai bắt chuyền xe sớm về quê. Vậy mà đôi chân thì dường như chẳng buồn bận tâm đến những điều đó, nó dẫn tôi thẫn thờ bước qua dãy hành lang kí túc dài tháng sáu vắng lặng, xuyên qua những tán bằng lăng tìm về với khoảng không sân trường quen thuộc. Nhưng không còn nữa những tiếng cười, những đám bạn tụm ba tụm bảy. Sân trường buổi đêm im lặng như tờ. Gió theo những vòm xà cừ trên cao tràn về thổi tan đi cái không khí nóng nực còn xót lại của chiều hè, thổi vào tim tôi chút gì đó mơn man mát lạnh. Rồi bỗng nhận ra tim mình sao còn xốn xang nhiều quá ! Xót thương cho những cây xà cừ vẫn năm năm tháng tháng thâm trầm cùng ngôi trường. Mùa hạ về người ta hình như chỉ biết đến những chùm phượng rạo rực, những bông bằng lăng tím mộng mơ mà không ai hay có một loài cây với những chùm hoa li ti, vẫn lặng lẽ tô thêm những nét rất nhỏ, rất thoảng qua trong bức tranh mùa hạ lắm sắc màu ấy. Ngày đó tôi còn nhớ vẫn có người con gái hay lang thang cùng tôi dưới những tán xà cừ mát lạnh, gom nhặt những bông xà cừ bung nở, buộc vào những sợi chỉ rồi cho chúng quay quay trong cơn gió hè. Rồi tự bao giờ tôi đã gửi em chút tình học trò vào những cánh hoa xoay tròn đó. Chẳng biết qua ngày mai liệu em có còn nhớ ?!.

Sân trường đêm có những nỗi nhớ rơi đầy, rảo mắt xung quanh nơi nào cũng vương đầy kỉ niệm. Mỗi một gốc cây, mỗi bậc cầu thang, mỗi căn phòng nhỏ, bạn tôi đó, thầy cô tôi đó, niềm vui, nỗi buồn của tôi đó. Đặt chân trên dãy hành lang thân thuộc lần cuối cùng, dừng chân trước giảng đường thân quen rồi khẽ mỉm cười. Vẫn cánh cửa hỏng khóa khép hờ chưa sửa, vẫn những hàng chữ chia tay, những dòng tin nhắn nhủ còn in đậm trên bảng . Chẳng biết ngày nào đó nếu tôi trở lại , nó có còn như vậy không?!.
Ngồi vào hai cái bàn đầu thân quen đầy ắp kỉ niệm bỗng dưng thấy lòng rưng rưng lạ. bất giác tôi nghoảnh đầu nhìn lại…, nơi đó tôi từng bật cười khi được nhìn thấy những nụ cười ngộ nghĩnh của chúng bạn, gương mặt đỏ bừng của cô bạn thân trước những trò đùa của lũ quỷ sứ chúng tôi. Và ở nơi đó tôi đã từng được nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch dễ thương của người con gái tôi đã trót đem lòng yêu thương. Những phút giây tôi và em đã từng thật gần, thật hạnh phúc. Vậy mà giờ đây chỉ còn lại một khoảng không với bức tường vô tri lạnh lẽo. Thật lòng tôi chẳng muốn chia xa.

Sân trường đêm, những hàng cây im lìm trong giấc ngủ thi thoảng vẫn khẽ tựa mình thức giấc bởi những con gió tinh nghịch, để lại những tiếng lao xao rất khẽ tựa như những dư âm của câu chuyện nào đó từ xa xưa lắm đang vọng về.. Con ve sầu mất ngủ vẫn đều đều vang lên những điệu buồn não nề, nói thay tiếng lòng cho những đứa học trò sắp xa trường. Ve cứ kêu, kêu mãi mặc cho bài ca nó hát chẳng đủ để xua đi bóng đêm, mặc cho tiếng hát nó lạc lõng trong vòm lá rồi nhanh chóng mất hút mãi vào thinh không. Đêm đặc quánh buồn, con ve chắc cũng buồn…
Mảnh trăng cuối tháng Sáu treo trên cao mỏng manh như sợi chỉ bạc vắt ngang một góc trời. Tôi một mình ngả lưng trên thảm cỏ quen thuộc. Ba năm rồi nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghiêng mình gần ngôi trường này đến vậy. Tôi nghe thấy tiếng thở của đất, tiếng rích…rích của lũ dế đang lẩn mình trong những gốc cỏ. Cơn gió lang thang từ đâu kéo về thổi những bức tường rào về phía nào đó xa lắm, để lại tôi với khoảng không mênh mông vắng lặng. Kỷ niệm tràn về, giọt nước mắt tôi rơi. Chẳng phải hạt sương đêm long lanh mát lành, uống làm gì mặn lắm Dế ơi!.
Mai xa rồi, đêm cuối sân trường mình tôi lẻ loi với bài ca của lá, gió, của mùa cũ với con ve sầu khờ dại, của những con dế đêm thổn thức thức trắng đêm với ngôi trường. Bài ca tôi gửi lại cùng nhớ thương cho những tháng ngày đã qua. Tạm biệt ngôi trường thân yêu, tạm biệt những người bạn, tạm biệt mối tình đầu của tôi. Tạm biệt nhé thời Sinh Viên buồn lây chỉ vì một chuyện tình thoảng qua như một cơn gió…
Lâm Ánh
No comments:
Post a Comment