Saturday, July 18, 2015

Đêm...Ngủ thôi tình


Những khi buồn ta vẫn thường ước mình được đứng trước biển, được giang tay ra đón lấy những cơn gió lồng lộng để thấy mình thật nhẹ, thật thanh thản. Ta mong lắm một lần được nằm dài trên tảng đá và mặc sức thả tâm hồn mình vào lòng biển đêm sâu thẳm. Biển đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng biển  vỗ đều đều bên tai và vầng trăng tưởng chừng như đang treo ngay trước mắt mình vậy, vươn tay ra là hái lấy. Biển đêm lạnh nhưng ta  không thấy cô đơn. Sóng, gió, bóng đêm vẫn hát lên những bài tình ca xoa dịu  những ưu phiền, cuốn trôi đi những tàn tích cuối cùng của tình yêu vào lòng biển bao la, đánh thức trong ta một con người khác , sâu lắm, có lẽ là còn từ trước khi kẻ đó xuất hiện. Một trái tim vẫn khao khát cháy bỏng yêu đương, vẫn biết tin và hi vọng...



Nhưng ta tỉnh dậy, biển đang ở xa ta lắm. ta chẳng thể nghe thấy tiếng sóng , chẳng thể cảm nhận được những cơn gió đang mơn man trên đôi bàn tay mình. Có lẽ biển đêm trong ta mãi chỉ là một mộng tưởng. Xung quanh ta giờ đây chỉ là bóng đêm đặc quánh của Hà Nội, chỉ là những âm thanh tàn tạ của cuộc sống vẫn thi thoảng vang lên rồi nhanh chóng mất hút vào không trung. Khuya lắm rồi, ta lại phải tự  rặn lòng mình : "ngủ yên nhé tình"....
Ngủ đi những thương nhớ, hoài mong, những hi vọng nhỏ nhoi. Dẫu cho trong giấc mơ đôi khi bằng cách nào đó hình bóng đó vẫn tìm về nhưng quá khứ thì nên được ngủ yên mà, nhất là khi nó cũng có thuộc về ta nữa đâu...
Ngủ bình yên nhé con tim khờ khạo đã trót lầm tin. Hãy thôi nhìn về phía xa xăm đó và hãy quay  nhìn lại xung quanh mình đi kìa. Thời gian như một gã thợ đục vô tình vẫn đang từng ngày bóc từng lớp người ra khỏi cuộc sống ta đó. Sao không hỏi tại sao vẫn còn đường quen thuộc mà giờ đây nhiều người xa lạ vậy ?!.Và chẳng lẽ ta có thể vô tâm vậy sao, ta có cao thêm chút nào đâu, mẹ có lùn đi chút nào đâu mà vẫn cứ thắc mắc không đâu vậy nhỉ ! Lưng mẹ còng đi đó thôi, mẹ đâu còn  đi thẳng được như ngày xưa nữa. Tóc mẹ giờ cũng bạc nhiều rồi, có nhổ cũng đâu hết được nữa. Gánh nặng cái gia đình này dồn lên vai mẹ đã nặng lắm rồi, đã lần nào mẹ dám ốm lâu đâu. Chẳng lẽ ta không cảm nhận được sao?!.



Và bố nữa, hôm vừa rồi bố ốm chẳng đi được nữa kìa, có lẽ đó là lần đầy tiên ta cõng bố đó, Người nhẹ lắm. Cái thân hình gầy guộc đó cũng đã bị tuổi già hỏi thăm mất rồi. Hai con người vẫn vì ta mà lam lũ góp nhặt đánh đổi từng đồng tiền bằng mồ hôi nước mắt.Chẳng lẽ thấy vậy mà ta không xót lòng? chẳng lẽ nước mắt ta chỉ rơi vì kẻ đó mà bỏ quên đi những gì thân thuộc nhất của mình hay sao?. Ta đâu phải như vậy. Vậy thôi nhé tình ơi ...còn gì mà lưu luyến...
Ngủ đi nhé tình. Tháng hai sắp hết rồi và Valentine cũng đã qua lâu rồi tình ạ. Ta cũng đã có khóc đâu, có nhớ đâu. Ta đâu còn gọi tên kẻ đó trong đêm, đâu còn đỏ hoe mắt mỗi khi nghĩ về những kỉ niệm cũ. Ngày hôm đó gặp lại ta đã biết chúng ta đã đi tới điểm X rồi, từ đây hai trái tim đó sẽ đi về hai phía khác nhau, khoảng cách sẽ rộng dần ra và một ngày nào đó sẽ chạm vào vô cực. Tương lai chẳng còn nữa rồi, còn đợi gì mà không ngủ mãi tình ơi!.
Tình ơi ngủ yên nhé, quá khứ ơi đừng thức dậy và làm ta đau đớn thêm nữa. Ta muốn quên đi tất cả và làm lại từ đầu tình a. Hãy để gió gói gém những ngày tháng ảm đạm đó và cuốn tất cả về với đại dương bao la kia đi, trả lại cho ta những gì tinh khiết nhất mà ta đã từng có.
Ngủ yên nhé một giấc tình phai...

23-2-2012
Lâm Ánh...

No comments:

Post a Comment