Tuesday, July 21, 2015

Đoản khúc tháng bảy

viết nhanh thôi cho dòng kí ức chóng trôi qua tầm tay...
quá khứ mãi mãi chỉ có thể là quá khứ. Ngày sẽ tàn,  tình rồi sẽ tan. Những nỗi nhớ, niềm đau rồi sẽ chỉ còn là một thói quen cố hữu xấu xí khó bỏ của những kẻ si tình. Câu chuyện xưa mai đây rồi sẽ chỉ như làn khói mỏng manh bên li cà phê nóng thoáng ẩn thoáng hiện cho ta ngồi ôn lại chuyện cũ. Ừ thì ngày xưa ta đã từng yêu, rất thật lòng nhưng dại khờ...
Ngày xưa có một gã say chếnh choáng liêu xiêu trên con đường tình. Con đường về dường như nằm nghiêng nghiêng, nhạt nhòa  những màu đen đỏ mắt hắn. Hắn đang lên cơn, hắn đang khát, hắn hận kẻ đã giật mất chén rượu tình của hắn để hắn phải khổ đau như bây giờ. Rượu cồn dễ kiếm, rượu tình khó tìm. Hắn dường như mất hết đi niềm tin, cuộc đời với hắn giờ chỉ có bóng đêm. Đôi khi hắn tự hỏi có phải trong tình yêu ai được yêu nhiều hơn thì luôn tự cho mình quyền rũ bỏ, phản bội và làm tổn thương người kia?!.



Có thể ta cũng đã như hắn thôi, yêu nhiều và hận còn nhiều hơn, sẽ không thể tìm cho mình một lối thoát. Nhưng cám ơn thay ông trời đã gửi xuống cho ta một thiên thần. Thiên thần gieo vào lòng ta những nốt nhạc vui, sưởi ấm con tim ta bằng những lời quan tâm chân thành. Thiên thần đã dắt ta đi qua mùa  valentine lạnh , cho ta hay nước mắt ta đã không còn  rơi khi nghĩ tới cám cảnh kẻ đó đang say đắm trong những cuộc tình không điểm dừng kia . Con tim ta tựa hồ như được hồi sinh, hình như ta đã biết cười trở lại, không phải cái nhếch mép nửa vời xã giao nhạt thếch thường ngày. Ta nghe rõ những giai điệu vui rộn ngân lên trong sâu thẳm con tim mình. Nhưng thiên thần không thấy ta cười, hình như ta chỉ giỏi làm thiên thần buồn, có lẽ nào vậy chăng mà thiên thần đã cất cánh rời xa ta. Ta không giữ, ta không níu kéo vì ta biết thiên thần  thuộc về thiên đường chứ nhất định không phải là cái sa mạc đầy sỏi đá cằn cỗi này. Ta là vậy, con đường dễ ta không đi, cứ chọn chông gai lao đầu vào. Nhưng ta nào có thể làm khác được, cuộc đời cũng như cái bánh hạnh phúc kia vốn dĩ đã không có phần của ta.



Tháng năm đi qua bên những tiếng thở dài, ngày một dài hơn, sâu hơn.. Cuộc đời thật là vô vị. Ngày ngày tháng tháng mải mê cặm cụi vào đống bài vở với cái ước mong tội nghiệp ngã rồi thì phải đứng dậy, đứng dậy thật nhanh, trèo lên những nấc thang thật cao để kẻ xô ngã ta phải hối hận. Rồi một ngày đợi xe vô tình thấy cơn mưa chiều kéo dài hơn thường lệ, mưa không còn xối xả, sau cơn mưa vẫn chỉ là một bầu trời ảm đạm u tối chứ không rực sáng, không có những tia nắng chói chang lấp ló phía xa chân trời. Chút gió lạnh mơn man đi xuyên qua lòng bàn tay, ta giật mình nhận ra tháng bảy qua đã đi qua tự bao giờ..



tháng bảy đi qua, dòng sông Đuống, sông Hồng qua cơn nước lớn đầu mùa đương độ yên bình. Những cánh bèo từ đâu đó thôi không còn kéo về dập dềnh cùng sóng nước. Nhớ ngày nào ta ngỡ ngàng khi nhìn thấy lòng sông nổi sóng, từng đám từng đám từ đâu kéo về giăng kín lòng sông, định thầm bụng gọi tên “lục bình” hoa mĩ như những thi sĩ vẫn thường gọi tên. Nhưng ở đây không có dòng sông thanh bình cho những cánh lục bình lững lờ trôi, ở đây chỉ có những lòng sông dữ dội đầy sóng ngầm. Những cánh bèo dạt tựa như chút mảnh tình còn xót lại của người cũ gửi xuôi theo dòng nước nay cũng chìm nỗi theo những cơn sóng, chẳng đủ cho ai chuếnh choáng lòng.
Tháng bảy đi qua hờ hững mang theo tuổi ta 22 đi về quá khứ. Tuổi 22 buồn một mình với cái sinh nhật không nến không quà quen thuộc như bản giao hưởng đã kéo dài chừng ấy năm. Chẳng muốn khóc cũng chẳng thấy cô đơn, chỉ thấy trống rỗng đến vô hồn. Chẳng còn thấy mình vô tư như năm nào tuổi trăng rằm, cũng chẳng thấy tràn đầy nghị lực như cái độ hai mươi. Tuổi 22 hình như bắt đầu khiến người ta biết lắng mình trong những dòng suy nghĩ. Không còn vồ vập lao vào những cuộc tình như một con thiêu thân,  ta giờ đủ tỉnh táo để nhận ra rằng không phải bông hoa đẹp nào cũng cho ra quả ngọt. Và dường như tuổi 22 còn bắt đầu dạy cho người ta chữ ” biết chấp nhận”. Chấp nhận để tình yêu trôi qua, chấp nhận nhìn thấy người mình yêu rạng rỡ trong bộ váy cô dâu mà chú rể không phải mình. Và hơn hết biết chấp nhận sự thật để có thể uống cạn chén rượu tân hôn của người cũ, không khóc, không oán than.Thật lạ, như vậy có nghĩa là ta đã lớn lên rồi đó.



Có chăng thứ ta quan tâm giờ đây chỉ là tháng bảy đã đi qua và tháng tám lại đang nối đuôi về. Sắc thu đang dần hiện hữu trên những con đường Hà Nội. Phố xa hơn, trong hơn và đang dần lạnh hơn trước. Những cơn mưa ngâu đang phủ lên mỗi nẻo đường nơi đây mỗi nỗi ảm đạm u trầm. Ta sẽ phải mạnh mẽ hơn nữa để đứng thẳng trên con đường này, không được để mùa thu mới xô ta ngã, và không được khóc. Nước mắt ta đã để lại ở mảnh đất bạt ngàn cây lá đó từ hai mùa trước, những giọt nước mắt cuối cùng ta nhỏ cho một cuộc tình dang dở.
Buồn đau… rồi cũng sẽ qua mau thôi..
Lâm Ánh
9-8-2012

Sân trường đêm

Sân trường đêm...những gốc bàng lặng lẽ nép mình trong màn sương lam lạnh lẽo. Những dãy hành lang dài vắng lặng, những khung cửa sổ khép kín. Ngôi trường thân yêu của tôi đang chìm sâu trong giấc ngủ sau một ngày dài mệt nhoài với lũ học trò năm cuối. Không muốn vô âm đánh thức nó dậy, tôi lặng im trong đêm cuối cùng ở lại với trường.
Đêm thật dài… Những trăn trở  làm tôi mãi  vẫn không sao ngủ được. Đã tự dặn mình phải ngủ một giấc thật say để  ngày mai bắt chuyền xe sớm về quê.  Vậy mà đôi chân thì dường như chẳng buồn bận tâm đến những điều đó, nó dẫn tôi thẫn thờ bước qua dãy hành lang kí túc dài tháng sáu vắng lặng, xuyên qua những tán bằng lăng tìm về với khoảng không  sân trường quen thuộc. Nhưng không còn nữa những tiếng cười, những đám bạn tụm ba tụm bảy. Sân trường buổi đêm im lặng như tờ. Gió theo những vòm xà cừ trên cao tràn về thổi tan đi cái không khí nóng nực còn xót lại của chiều hè, thổi vào tim tôi chút gì đó mơn man mát lạnh. Rồi bỗng nhận ra tim mình sao còn xốn xang nhiều quá ! Xót thương cho những cây xà cừ vẫn năm năm tháng tháng thâm trầm cùng ngôi trường. Mùa hạ về người ta hình như chỉ biết đến những chùm phượng rạo rực, những bông bằng lăng tím mộng mơ mà không ai hay có một loài cây với những chùm hoa li ti, vẫn lặng lẽ tô thêm những nét rất nhỏ, rất thoảng qua trong bức tranh mùa hạ lắm sắc màu ấy. Ngày đó tôi còn nhớ  vẫn có người con gái  hay lang thang cùng tôi dưới những tán xà cừ mát lạnh, gom nhặt những bông xà cừ bung nở, buộc vào những sợi chỉ rồi cho chúng quay quay trong cơn gió hè. Rồi tự bao giờ tôi đã gửi em chút tình học trò vào những cánh hoa xoay tròn đó. Chẳng biết qua ngày mai liệu em có còn nhớ ?!.

Sân trường đêm có những nỗi nhớ rơi đầy, rảo mắt xung quanh nơi nào cũng vương đầy kỉ niệm. Mỗi một gốc cây, mỗi bậc cầu thang, mỗi căn phòng nhỏ, bạn tôi đó, thầy cô tôi đó, niềm vui, nỗi buồn của tôi đó. Đặt chân trên dãy hành lang thân thuộc lần cuối cùng, dừng chân trước giảng đường thân quen rồi khẽ mỉm cười. Vẫn cánh cửa hỏng khóa khép hờ chưa sửa, vẫn những hàng chữ chia tay, những dòng tin nhắn nhủ còn in đậm trên bảng . Chẳng biết ngày nào đó nếu tôi trở lại , nó có còn như vậy không?!. 
Ngồi vào hai cái bàn đầu thân quen đầy ắp kỉ niệm bỗng dưng thấy lòng rưng rưng lạ. bất giác tôi nghoảnh đầu nhìn lại…, nơi đó tôi từng bật cười khi được nhìn thấy những nụ cười ngộ nghĩnh của chúng bạn, gương mặt đỏ bừng của cô bạn thân trước những trò đùa của lũ quỷ sứ chúng tôi. Và ở nơi đó tôi đã từng được nhìn thấy ánh mắt tinh nghịch dễ thương của người con gái tôi đã trót đem lòng yêu thương.  Những phút giây tôi và em đã từng thật gần, thật hạnh phúc. Vậy mà  giờ đây chỉ còn lại một khoảng không với bức tường vô tri lạnh lẽo. Thật lòng tôi chẳng muốn chia xa.

Sân trường đêm, những hàng cây im lìm trong giấc ngủ thi thoảng vẫn khẽ tựa mình thức giấc bởi những con gió tinh nghịch, để lại những tiếng lao xao rất khẽ tựa như những dư âm của câu chuyện nào đó từ xa xưa lắm đang vọng về.. Con ve sầu mất ngủ vẫn đều đều vang lên những điệu buồn não nề, nói thay tiếng lòng cho những đứa học trò sắp xa trường. Ve cứ kêu, kêu mãi mặc cho bài ca nó hát chẳng đủ để xua đi bóng đêm, mặc cho tiếng hát nó  lạc lõng trong vòm lá rồi nhanh chóng mất hút mãi vào thinh không. Đêm đặc quánh buồn, con ve chắc cũng buồn…
    Mảnh trăng cuối tháng Sáu treo trên cao mỏng manh như sợi chỉ bạc vắt ngang một góc trời. Tôi một mình ngả lưng trên thảm cỏ quen thuộc. Ba năm rồi nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi nghiêng mình gần ngôi trường này đến vậy. Tôi nghe thấy tiếng thở của đất, tiếng rích…rích của lũ dế đang lẩn mình trong những gốc cỏ. Cơn gió lang thang từ đâu kéo về thổi những bức tường rào về phía nào đó xa lắm, để lại tôi với  khoảng không  mênh mông vắng lặng. Kỷ niệm tràn về, giọt nước mắt tôi rơi. Chẳng phải hạt sương đêm long lanh mát lành, uống làm gì mặn lắm Dế ơi!.
       Mai xa rồi, đêm cuối sân trường mình tôi lẻ loi với bài ca của lá, gió, của mùa cũ với con ve sầu khờ dại, của những con dế đêm thổn thức thức trắng đêm với ngôi trường. Bài ca tôi gửi lại cùng nhớ thương cho những tháng ngày đã qua. Tạm biệt ngôi trường thân yêu, tạm biệt những người bạn, tạm biệt mối tình đầu của tôi. Tạm biệt nhé thời Sinh Viên buồn lây chỉ vì một chuyện tình thoảng qua như một cơn gió… 
Lâm Ánh

Saturday, July 18, 2015

Đêm...Ngủ thôi tình


Những khi buồn ta vẫn thường ước mình được đứng trước biển, được giang tay ra đón lấy những cơn gió lồng lộng để thấy mình thật nhẹ, thật thanh thản. Ta mong lắm một lần được nằm dài trên tảng đá và mặc sức thả tâm hồn mình vào lòng biển đêm sâu thẳm. Biển đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng sóng biển  vỗ đều đều bên tai và vầng trăng tưởng chừng như đang treo ngay trước mắt mình vậy, vươn tay ra là hái lấy. Biển đêm lạnh nhưng ta  không thấy cô đơn. Sóng, gió, bóng đêm vẫn hát lên những bài tình ca xoa dịu  những ưu phiền, cuốn trôi đi những tàn tích cuối cùng của tình yêu vào lòng biển bao la, đánh thức trong ta một con người khác , sâu lắm, có lẽ là còn từ trước khi kẻ đó xuất hiện. Một trái tim vẫn khao khát cháy bỏng yêu đương, vẫn biết tin và hi vọng...



Nhưng ta tỉnh dậy, biển đang ở xa ta lắm. ta chẳng thể nghe thấy tiếng sóng , chẳng thể cảm nhận được những cơn gió đang mơn man trên đôi bàn tay mình. Có lẽ biển đêm trong ta mãi chỉ là một mộng tưởng. Xung quanh ta giờ đây chỉ là bóng đêm đặc quánh của Hà Nội, chỉ là những âm thanh tàn tạ của cuộc sống vẫn thi thoảng vang lên rồi nhanh chóng mất hút vào không trung. Khuya lắm rồi, ta lại phải tự  rặn lòng mình : "ngủ yên nhé tình"....
Ngủ đi những thương nhớ, hoài mong, những hi vọng nhỏ nhoi. Dẫu cho trong giấc mơ đôi khi bằng cách nào đó hình bóng đó vẫn tìm về nhưng quá khứ thì nên được ngủ yên mà, nhất là khi nó cũng có thuộc về ta nữa đâu...
Ngủ bình yên nhé con tim khờ khạo đã trót lầm tin. Hãy thôi nhìn về phía xa xăm đó và hãy quay  nhìn lại xung quanh mình đi kìa. Thời gian như một gã thợ đục vô tình vẫn đang từng ngày bóc từng lớp người ra khỏi cuộc sống ta đó. Sao không hỏi tại sao vẫn còn đường quen thuộc mà giờ đây nhiều người xa lạ vậy ?!.Và chẳng lẽ ta có thể vô tâm vậy sao, ta có cao thêm chút nào đâu, mẹ có lùn đi chút nào đâu mà vẫn cứ thắc mắc không đâu vậy nhỉ ! Lưng mẹ còng đi đó thôi, mẹ đâu còn  đi thẳng được như ngày xưa nữa. Tóc mẹ giờ cũng bạc nhiều rồi, có nhổ cũng đâu hết được nữa. Gánh nặng cái gia đình này dồn lên vai mẹ đã nặng lắm rồi, đã lần nào mẹ dám ốm lâu đâu. Chẳng lẽ ta không cảm nhận được sao?!.



Và bố nữa, hôm vừa rồi bố ốm chẳng đi được nữa kìa, có lẽ đó là lần đầy tiên ta cõng bố đó, Người nhẹ lắm. Cái thân hình gầy guộc đó cũng đã bị tuổi già hỏi thăm mất rồi. Hai con người vẫn vì ta mà lam lũ góp nhặt đánh đổi từng đồng tiền bằng mồ hôi nước mắt.Chẳng lẽ thấy vậy mà ta không xót lòng? chẳng lẽ nước mắt ta chỉ rơi vì kẻ đó mà bỏ quên đi những gì thân thuộc nhất của mình hay sao?. Ta đâu phải như vậy. Vậy thôi nhé tình ơi ...còn gì mà lưu luyến...
Ngủ đi nhé tình. Tháng hai sắp hết rồi và Valentine cũng đã qua lâu rồi tình ạ. Ta cũng đã có khóc đâu, có nhớ đâu. Ta đâu còn gọi tên kẻ đó trong đêm, đâu còn đỏ hoe mắt mỗi khi nghĩ về những kỉ niệm cũ. Ngày hôm đó gặp lại ta đã biết chúng ta đã đi tới điểm X rồi, từ đây hai trái tim đó sẽ đi về hai phía khác nhau, khoảng cách sẽ rộng dần ra và một ngày nào đó sẽ chạm vào vô cực. Tương lai chẳng còn nữa rồi, còn đợi gì mà không ngủ mãi tình ơi!.
Tình ơi ngủ yên nhé, quá khứ ơi đừng thức dậy và làm ta đau đớn thêm nữa. Ta muốn quên đi tất cả và làm lại từ đầu tình a. Hãy để gió gói gém những ngày tháng ảm đạm đó và cuốn tất cả về với đại dương bao la kia đi, trả lại cho ta những gì tinh khiết nhất mà ta đã từng có.
Ngủ yên nhé một giấc tình phai...

23-2-2012
Lâm Ánh...

Valentine này tôi viết cho những giấc mơ yêu

   
Tiếng chuông 12h sắp điểm. Một mùa Valentine lạnh nữa lại sắp đi qua và những kẻ cô đơn đã không nhỏ lệ. Vì hết yêu, vì đã quen với cô đơn hay vì đã có thứ cảm xúc nào đó chen vào khỏa lấp  khoảng trống đó. Và vì biết cảm xúc này là ảo, sự quên này là ngụy tạo , vậy nên  dẫu nói là đã quên mà tay vẫn cứ vô thức bật đi bật lại một giai điệu buồn tưởng chừng đã lãng quên.
Em.... đã biết bao ngày bên em
Là anh đã có bấy nhiêu ngày yêu em
Nhưng em vẫn ngây thơ  không biết tình anh
Thầm yêu em nên tim đau rã rời...
   Bản tình ca buồn, cuộc đời hát mãi cho tôi nghe. Cho mùa đông những gốc  bàng  rụng lá đỏ góc trời,nằm trơ trọi với gió sương, cho con đường tôi qua in hằn những khắc khoải, nứt rạn. Cuộc đời là một hành trình dài, biết bao thứ đã đổi thay, chỉ có điệu nhạc buồn đó là vẫn đeo bám tôi theo chừng ấy tháng ngày. Vẫn một lối đi bàn chân hai lần đạp lên, vẫn một trái tim bên lề, vẫn một nỗi đau tưởng chừng đã quen mà vẫn xót xa đến lạnh người. Chẳng trách người vô tâm vì tôi biết người cũng đau khổ, chỉ trách con tim này vẫn quá dại khờ, vẫn cố bấu víu vào một hi vọng quá ư mong manh, vẫn cứ sống trong một giấc mơ dẫu biết nó chẳng có thật. Vẫn cứ lún chân sâu hơn vào tình yêu dẫu cho biết rằng tôi chưa từng một lần được con tim em cất tiếng gọi.
Anh... đã thấy bao người yêu em
Tình anh đã nhức nhối thinh lặng bên em
Nhìn em yêu tuy ngay đây nhưng rất xa xôi
Vì tim em đã trót trao ai rồi
    Cái lặng lẽ của buổi đêm, nghèn nghẹn trong những lời ca da diết đang ăm mòn dần chiếc hòm tôi đã từng dành để nhốt chặt con tim. Nay thì tôi lại đang nghe thấy tiếng nó đập, mỗi lúc một hối hả, dồn dập. Có lẽ nào con tim ấy nay đã biết yêu trở lại ?!. Nhưng muộn màng rồi, đến sau và nhận lấy tất cả niềm đau cho riêng mình. Nhìn em lao đao gục ngã khi cố gắng vá víu sợi dây tình đầu đã đứt mà chẳng thể lại gần xin em một cơ hội. Tôi sợ, sợ cái cảm giác khi em gục đầu trên vai tôi mà vẫn gọi tên người cũ. Đau lắm.


     Và tôi chấp nhận làm một người bạn đi bên đời em. Sẵn sàng dành hàng giờ để nghe em tâm sự, để biết em yêu người đó tới mức nào. Chỉ an tâm ngủ khi em đã ngon giấc, khi một tin nhắn được gửi đi rất lâu mà không có hồi âm lại,tôi sợ bỗng dưng em tỉnh dậy giữa đêm và sẽ chẳng có ai để tâm sự. Rồi nở nụ cười chúc mừng khi nghe em báo tin người đó chịu giảng hòa. Dẫu cho khi đó là trăm nghìn mũi dao đang cứa xé trong tôi, tôi chấp nhận. Với tôi, nụ cười em mới là tất cả những gì tôi cần, còn tôi có lẽ chỉ là thêm một lần nữa phải đau, phải làm một chuyện gì đó điên rồ để quên lãng. Phải chạy tới một nơi thật vắng vẻ để được hét thật to cho tới khi lạc giọng và khản cổ. Rồi sau đó tôi sẽ quay lại, ngày mai em sẽ lại trông thấy tôi cười. Em sẽ không phải lo lắng hay xin lỗi tôi  vì bất cứ điều gì. Tôi yêu em, đơn giản vì khi con tim lên tiếng thì lí trí chỉ còn là một cỗ máy vô tri, cổ hủ và tuyệt nhiên không có chút quyền lực nào. Buồn đau cũng là do tôi chọn thôi.
Tình yêu sâu kín cho em đã bao ngày thầm lặng

Nhìn em không nói nên câu nói chi đây

Lòng xót xa đi bên đời em và thấy em chịu nhiều đắng cay,
mà tim anh đây vì yêu em nên đau rã rời.
Valentine này, tôi bỏ lại cả thế giới sau lưng để đi bên em như  hai người bạn. Vẫn bức tường rào ngăn cách, vẫn hai thế giới riêng biệt. Đôi mắt em vẫn phủ đẫm buồn dẫu cho tôi vẫn đang cố làm em mỉm cười. Vẫn có những bước chân lạc điệu. Vẫn có hai giấc mơ chẳng thể nhập làm một, em sầu đắm trong giấc mơ tình đầu, còn tôi tư lự trong giấc mơ yêu mà nhân vật chính chẳng hề hay biết. Và có lẽ tôi cũng không cần người biết.Từ lâu rồi, tình yêu tôi chẳng còn gắn liền với một hình hài cụ thể nào đó, nó chỉ còn là những cảm xúc mông lung vô định hình. Một lần ngã, một lần đau là đủ để khiến người ta rụt rè khi đưa ra quyết định. Em có lẽ cũng hiểu, cái im lặng đó có khi nào cũng là một câu trả lời mà tôi buộc phải hiểu !.


Đêm đang xuống dần, giật mình tỉnh dậy khi trên màn hình câu chuyện vẫn còn dang dở. Bỗng tôi thèm  đứng dậy  bước ra ngoài thềm ngóng một chút gió trời, lòng dường như nhẹ vơi đi và câu chữ cũng tự nhiên kéo về.Xét cho cùng, đau vì yêu cũng là một niềm hạnh phúc. Yêu ! đã có bao giờ là xấu. Chẳng có cái kết nào vẹn toàn cho những mối tình chung. Con người mà, ai cũng có quyền sống với những giấc mơ yêu của riêng mình.
Vì em đã trót yêu ai em quá vô tình không nhận ra
Tình yêu anh đã trao em bấy lâu nay
Một trái tim bên lề rất đau vì biết em chẳng hề biết đâu...
Tình yêu anh đã trao em rồi.........
Lâm Ánh
19-2-2013

Khi hạt mưa ngưng lại giữa lòng đêm


Khi hạt mưa ngưng lại giữa lòng đêm
Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi
Bốn bề vắng lặng, cứ ngỡ rằng cơn bão đã đi qua
Tôi ngồi viết...
Lặng im ngồi viết, nhưng không phải làm thơ vì tôi đâu phải là thi sĩ
Vậy nên đừng mong có một thứ keo nào đó gắn những ngôn từ này lại
Những ngôn từ rời rạc, không dành cho tôi, cho em, hay cho một ai đó
Những người làm nhau đau..
Những lời này, giản đơn thôi là nhịp điệu
Là lời nói khấp khểnh của bản Rap tôi nghe,
Là tiếng lòng tôi gào thét trong những điệu Rock,
Là chút thảnh thơi tôi nhận lại trong bản Balad
Mà tôi đang nghe
Trong phút giây cơn gió ngừng thổi..
Nước mắt tràn ra và tôi chẳng buồn ngăn lại
Chẳng buồn gọt giũa và cố mài cho nó bóng bẩy
Mệt nhoài rồi.
Những nỗi đau thật nhất
Của ngày đã qua,
Của mối tình mong manh xa vời tôi chẳng chạm vào nổi
Của người con gái nào đó,
Hợp tuổi, hợp tính, nhưng chẳng hợp tình
Vẫn làm tôi lặng im khi bên cạnh.
Và những nỗi đau, chẳng của riêng tôi
Những nỗi đau  gọi tên số phận
 Của những kiếp người gói chặt thân xác mình trong chiếc chiếu cói
Nằm lặng im giữa lòng đường
Trong những tiếng xì xồ thi thoảng xen lẫn những tiếng cười nhạt vô tâm
Của đám đông
Của những kẻ tưởng chừng mình đã quá hiểu về cái chết
Của những tiếng còi xe inh ỏi
Của những kẻ tự coi một phút của mình quý giá hơn một cuộc đời
Và khi sau cùng mọi thứ đã đi qua
Vẫn còn đó nỗi đau của đôi găng tay đỏ máu
Lăn lóc bên vệ đường
Bên dưới là dòng sông
Sao Người chẳng để nước cuốn trôi đi tất cả?!.
Những nỗi đau số phận gọi tên cho cuộc đời này ngắn ngủi
Nhưng  vẫn chẳng dám yêu ai đó thật nhanh
Thật vội vàng như bao người ta từng thấy
Vẫn cứ để em đi
Vẫn giả vờ vô tâm dường vậy
Đừng trách Người ơi vì ta là vậy
Vẫn muốn ngày nào đó gặp lại
Phút giây đó ta sẽ dành để nở cho em nghe một nụ cười
Chứ chẳng dành để tư lự với nỗi đau
Của bàn tay ấy
Không phải ta.
Và ta sẽ lại viết cho em
Cô gái hợp tuổi, hợp tính, nhưng không hợp tình
Và ta sẽ lại xa em
Nhưng không phải là một lần nữa mà sẽ là mãi mãi
Vì ta biết
Cơn bão sau lưng rồi sẽ cuốn đi tất cả
Tình yêu, kỉ niệm và những nỗi nhớ
Và sẽ chỉ còn lại ta trong những xúc cảm vô định
Chẳng phải dành cho ta, cho em hay một ai đó
Những người làm nhau đau
Cảm xúc này là của đêm
Của một phút giây
Mà ngày mai
Sẽ khác!.
p/s: 
11/08/2013
Lâm Ánh

Saturday, July 4, 2015

mưa

lạc mình trong những ngày hạ gắt gỏng có những ngày mưa và khoảnh khắc để những ý niệm về cuộc đời ngoài kia nhẹ trôi theo dòng nước. Để ai kia tìm được cái lặng im trong những tiếng ì ùng của sấm, chút bình an trong những thoáng khẽ giật mình khi tia sét rạch lên nền trời những vệt dài loang lổ. Một giai điệu thân quen bỗng nhiên hóa xa lạ , như những thứ cảm xúc rối ren vô tình tìm được sợi dây quyện chặt vào mưa để rung lên những cung bậc mới, tròn vẹn và thêm phần sâu sắc hơn. Đôi mắt ngày xưa cũng thôi không còn thả cái vô hồn vào màn mưa để mường tựa về những tháng ngày xa xăm nay đã trôi về miền cổ tích. Vậy nên những dòng chữ nguệch ngoạc này đơn giản chỉ còn là để tặng mưa, tặng cho những cơn lạnh hoang lạc trong một ngày hè tầm tã với dòng nước lạnh. Tặng cho những gì tự nhiên nhất chảy ra từ con tim sau chuỗi ngày tự mình giam chặt khối cảm xúc trong những bước tường ngột ngạt cao vời vợi.

  Tháng bảy. Đợi mưa ngâu để nhận lại trong lòng những cơn  giông tố, đợi cái tiếng ì ầm của con sấm  ban chiều để rồi mang về bên mình những tiếng sét nổ đinh tai nhức óc. Cứ ngỡ như số phận tréo ngéo trêu ngươi kẻ dại khờ, cứ bắt con người ta phải đi đến tận cùng cảm xúc chứ nhất quyết không dành mảnh nhỏ nhoi nào cho những kẻ thích lửng lơ vô định, Nhưng ơn trời, mưa rồi cũng tạnh và những tiếng sét cũng thưa dần. Những thứ còn lại như để dành tăng riêng cho hắn, bầu trời đêm cao trong vắt với những tiếng ì ùng như vọng về từ một miền ký ức xa thẳm. Những hạt mưa còn sót lại sau trận bão nhè nhẹ rơi như biến không gian kia trở nên nhuốm màu cổ tích, và  khoảng trời chốc chốc lại rực sáng như đem chút lành lạnh trườn trên da thịt.Và một lần nữa, hắn xắn ống quần lội ngược dòng thời gian...


anh không muốn sống bằng những đôi chân gắn chặt vào đất, một chút siêu thực đâu
rì rào tiếng gió của đêm
khe khẽ hạt mưa ru