Đi trong đêm, bước đôi chân trần chầm chậm trên con đường nghiêng nghiêng gạch đang dần lạnh buốt đi vì những hạt sương rơi mỗi lúc một dày, khẽ rùng mình với mỗi cơn gió để rồi lại thấy là lạ, thích thú vô cùng. Hình như lâu rồi ta không còn được nếm cái cảm giác thú vị này nữa. Rất lâu rồi ta không còn cái thói quen thả tâm hồn mình lang thang trong đêm với gió, với mây. Cái thói quen ngỡ tưởng cũng đã bị vùi chôn cùng những kỉ niệm thì đêm nay bỗng dưng trỗi dậy, đau buốt và nhức nhối. Nửa con đường tình ta chia đôi ngày ấy ta một mình bước tiếp sao càng ngày càng mịt mù tăm tối. Những ảo tưởng về một ngày nào đó có ai kia sẽ mang lại cho ta nụ cười em mang đi ngày ấy nay cũng tan dần vào những mảng màu đen xám xịt. Đêm, giọt nước mắt chảy ngang hàng mi, chợt cay đắng nhận ra ta vẫn là ta: vẫn buồn, vẫn một mình, vẫn cô đơn.

Đi trong đêm, len lỏi dưới những hàng bóng cao áp vô tri lạnh lẽo, xuyên qua những đoạn đường tranh tối tranh sáng để rồi lại thấy lành lạnh sống lưng. Trong cái tĩnh lặng của buổi đêm có cái gì đó bị đè nén, bất an. Có thể là một ngọn lửa của quá khứ vẫn còn đang âm ỉ cháy, hoặc chăng một ngọn lửa vừa được nhen nhóm nhưng lại bị thổi tắt đi ngay tắp lự. Bỗng thấy thật liêu xiêu, thật bất định.Hạnh phúc của ta cũng vậy, có bao giờ được là một dải sáng liền mạch mà vẫn còn đó nhiều lắm bóng đêm. Nếu như ta biết chịu khó gom nhặt những mảng sáng đó thì có lẽ ta cũng ghép được cho mình riêng một bức tranh sáng màu, tươi tắn một chút, vui vui một chút. Nếu hạnh phúc đơn giản chỉ là những tiếng cười thì có lẽ ta đã là người hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng buồn thay, những ai làm cho ta cười thì cũng đem lại quá ta quá nhiều nỗi ưu tư. Rồi tự bao giờ chẳng rõ, ta sợ những ai đã khiến ta cười bằng cả trái tim.
Đi trong đêm, ta thẩn thờ bước về một miền vô định nào đó. Đi để chạy trốn những ảo tưởng, để cố vạch ra cho mình một ranh giới rành mạch giữa tình bạn và tình yêu, để ta sẽ không bước qua vạch đó rồi lại phải hối hận khi chẳng thể quay đầu. Có thể ai đó đang làm con tim ta rung động nhưng rồi sẽ được gì nào ? càng lại gần người bóng ma quá khứ lại càng hiện về rõ hơn. Ngã một lần rồi làm sao ta dám đặt chân lại vào con đường đó. Có lẽ đó chỉ nên là những rung động nhất thời thôi, ta chẳng dám tự làm đau mình thêm nữa để làm kẻ thứ ba. Một trái tim bên lề sẽ mang lại cho ta được những gì ngoài những khổ đau ? Sau cùng rồi tất cả cũng chỉ là quên lãng. Vậy nên thà rằng ta quên ngay từ lúc này khi trái tim ta vẫn còn trong vòng kiểm soát ! Đêm, ta đang thả nỗi buồn vào bóng tối để tự cho mình cái quyền không nghe, không thấy, không biết đau, không cảm xúc...

Đi trong đêm,lang thang trên con đường vắng lặng thiếu tiếng bước chân người. Chỉ có tiếng gió xạc xào trong những vòm lá, thi thoảng điểm thêm một vài tiếng cắn ma nhau nhau của lũ chó đằng sau những cảnh cổng đóng im lìm. Đêm, đơn điệu chỉ chừng ấy tiếng động, buồn và lạc lõng đến lạnh người . Nhìn lại con đường ta đang đi, hình như tất cả đang dần lùi lại phía sau lưng. Bạn bè, tình yêu mỗi lúc một thưa bóng hơn. Sợ lắm một ngày nào đó ta sẽ phải bước đi một mình, sẽ chẳng có nổi cho mình một chỗ dựa. Con trai ư ?! cũng cần lắm một chỗ dựa chứ !. Có thể không phải là một bờ vai, một bàn tay dắt ta đi qua bóng đêm, ta tin mình đủ mạnh mẽ để làm điều đó. Nhưng ta cần, cần lắm một nơi để bao bọc con tìm này. Nó đâu được dửng dưng vô cảm như vẻ bên ngoài. Ai kia có hiểu được điều đó không mà cứ làm ta phải buồn, phải nhớ. Nhớ đến dại lòng.
Và cơn mưa đêm, dường như đã bỏ quên hẳn dáng vẻ lãng đãng phiêu du của mùa Thu. Mưa giờ đây mang nặng những ưu tư, đến âm thầm mà dai dẳng chẳng muốn rời. Rồi những cơn gió, lạnh và heo hắt như thể muốn báo rằng mùa đông đã đang ở sát kề. Lạnh và cô đơn, những thứ cảm giác thân thuộc kéo về cứ ngỡ sẽ chẳng làm cho con tim ta bất ngờ, cũng như cái tin ngày mai em lấy chồng cũng chỉ như một điều tất yếu ta biết có một ngày nhất định sẽ xảy ra. Vâỵ mà không một cuộc điện thoại thông báo vội vàng, không một dòng tin nhắn nhủ, chỉ đơn giản là cái lặng thinh ấy thôi lại làm ta mất ngủ, làm ta phải lao mình vào trong đêm để trốn chạy. Nơi kia có lẽ em đang vui vẻ bên bốn bức tường phủ kín giấy đỏ, còn ta nơi đây chỉ có bóng đêm thôi để cho ta tựa mình vào và dặn lòng mình phải quên..

quên đi một chuyện tình buồn... cho một hình bóng sẽ được nằm im lìm trong kí ức . Và mở lòng ra, mở lòng mình để ngày mai cho một hình bóng khác tràn vào, cho ánh nắng tràn qua vai. Em, ta vẫn nhớ ngày đó em đã nói với ta "ký ức không còn ở trong anh". Thật lâu, thật khó để ta biến điều đó thành hiện thực nhưng qua đêm nay thì có lẽ ta chẳng cần làm gì thì nó cũng sẽ thành sự thật mất rồi. Ngày mai em sẽ thật hạnh phúc em nhé, có thể ta chẳng đủ tự tin để nâng cùng em chén rượu tân hôn, có lẽ ta sẽ vẫn lao đao với mớ cảm xúc lộn xộn không đầu không cuối của riêng mình. Nhưng ta sẽ quên đi tất cả và bắt đầu cuộc sống mới. Bởi từ một ngày nào đó, dẫu không còn có em em bên cạnh, ta đặt bàn tay lên ngực mình,ngỡ tưởng sẽ chỉ nghe thấy những tiếng rạn vỡ đau buốt. Nhưng không, ta vẫn nghe thấy những tiếng nhịp đập rộn ràng, hối hả. ta nhận ra rằng không em, con tim này vẫn còn cần lắm yêu thương..
Đến lúc rồi em nhỉ, vĩnh biệt mối tình đầu ngọt ngào cay đắng của ta. . Dẫu còn yêu rất nhiều thì ngày mai cũng sẽ phải xa... rất xa... mãi mãi xa. Trong tình yêu đôi khi phải để một người ra đi thật xa để biết rằng tình yêu người đó có đủ lớn để quay lại ?!. Ta đã tin và làm theo, nhưng cho tới hôm nay ta đã nhận ra rằng : kí ức đã không còn ở trong nhau. Tình yêu đã đi qua để lại trong ta một khoảng trống chẳng thể lấp đầy, sẽ không còn nữa những nụ cười , hơi ấm yêu thương ngày xưa cũ, chỉ còn đây những giá lạnh buốt nhói trong một đêm đất trời đang chuyển mình khoác lên người chiếc áo Đông lạnh lùng...Buồn ơi ta chào mi nhé...

Gió xào xạc gió khe khẽ hát
Người nghẹn ngào người mãi mãi yêu
Và bao đêm liêu xiêu cùng nỗi nhớ
Cạn chén tình, giận mình mãi chưa quên
Ta chưa quên hay là không dám quên ?!
Một nửa cuộc tình chưa cập bến bình yên.
12-11-2012
Lâm Ánh













