Wednesday, September 21, 2016

Hà Nội, có những ngày ta lâng lâng trong gió..

Hà Nội, có những ngày ta lâng lâng trong gió..

Có những chiều gã vô tình lang thang trên những con phố cũ kỹ đã hoan rỉ màu thời gian, đi qua những hàng cây nghiêng nghả đổ xiêu đổ vẹo trong ráng chiều, dừng lại nơi một khung cửa sổ, tự gom cho mình  chút nắng phai tàn đem ép lên gương mặt để nụ cười bỗng ít nhiều bớt đi sự bằng phẳng, để tâm hồn cũng trở nên tranh tối tranh sáng, để cái cuộc đời mệt nhoài ngoài kia trôi dần vào tối và gã sẽ chẳng buồn đưa tay níu lại. Hà Nội có những chiều hắn trôi đi như thế.

Và ngồi quán cóc gầm cầu ăn bún ngan, nghe đoàn tàu kéo theo cả thế giới sầm sập trên kia để thấy chút gì đó run rẩy, chút gì đó lạ lùng, phiêu phiêu. Một phút giây nào đó hắn trở về với vẻ siêu thực của những những năm tháng ấy, nhẹ nhàng  như những tháng ngày buồn ấy chưa từng đi qua, như những niềm đau kia đã xanh cỏ trong nấm mồ thời gian, như hắn vẫn còn ôm trọn những mộng mơ tuổi hai mươi đầy đắm say.  Vậy đó, đôi khi chẳng cần đi đâu xa người ta vẫn tìm thấy bản ngã mình trong những thứ giản dị vậy.

Hà Nội có những buổi chiều tà mưa đến rất bất ngờ, khi vẫn còn mải mê đuổi theo chộp lấy những khoảng khắc đang trôi đi vèo vèo ngoài phố, chợt ngẩng đầu lên thì những ụ mây đen xì đã từ đâu đã kéo về vần vũ khắp bốn góc trời. Gió nổi lên, nhanh như cắt trời tối sầm lại và mưa trút mà chẳng cho người kịp trở tay, chẳng kịp lau đi đám bụi vẫn còn vương mịt mờ trên khóe mắt. Rồi bất đắc dĩ thay hắn trở lại thành kẻ đi trong mưa hệt như ngày đó. Đi trong mưa để thấy thế giới kia mờ nhòe đi theo làn nước xối xả và trở nên huyền ảo lạ thường. Đi trong mưa để cái thanh thản ngày hôm nay lấn át đi những mệt nhoài vỡ nát ngày cũ, để hắn cảm nhận những chiều dư vị khác của mưa khi  bóc bỏ hoàn toàn tình yêu khỏi con tim ấy. Và giờ còn lại gì? còn cơn gió giằng xéo hắn liêu xiêu trên cây cầu, còn tiếng mưa gõ bùm bụp bên tai xuyên qua một lớp áo mưa thật dày từng hồi một. Vẫn còn đó cái ướt nhẹp ngày đó, có chăng chỉ là hắn giờ đây dường như đã khác đi nhiều quá...
Hắn đã không dừng lại và bật khóc. Hắn nhận ra mình đã đánh rơi tình yêu ở một góc đường nào đó. Hắn học được ở ai đó cái vô tình khi quá ư dễ dàng để tình yêu trôi qua lòng bàn tay mà chẳng buồn níu kéo. Hắn đi nhanh hơn, và giờ đây thì hắn đã quá tự do để tình yêu trở lại. Cảm xúc theo ngày tháng trôi chai sạn đi, cuộc đời cũng như những vòng bánh xe vội vã trôi đi không cho hắn cơ hội nghoảnh đầu lại. Những buồn đau ấy cũng theo thời gian trôi về một miề xa tít tắp chỉ còn khiến hắn thoáng lơ ngơ những khi bất chợt nhớ lại. Hắn đã từng yêu một người với những khờ dại, một người với những mộng tưởng, và hắn đã yêu người với những gì "đời" nhất. Giờ đây khi niềm tin đã cạn thì hắn chẳng yêu thêm một ai nữa.
Hà Nội có những ngày hắn đổi thay tự nhiên như thế.
Hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.

21/09/2016
Lâm Ánh.
For yesterday